Thỉnh thoảng, cuộc sống lại ném vào chúng ta một vài thị phi, một ít cay nghiệt, một chút khó khăn. Có kẻ cố nhặt lấy hết, rồi chờ cơ hội để ném trả lại. Phải sòng phẳng mới chịu. Trò chơi tốn kém cả kiếp người, vì cuộc sống chẳng bao giờ dừng lại để chúng ta có cơ hội dừng tay. Cũng bận rộn cả một đời nhưng chẳng sống được bao nhiêu.
Con người bị buộc chặt vào những gì mà họ không thể bỏ qua, bị đè nặng bởi những điều không thể đặt xuống, bị mệt mỏi bởi những thứ không buông xả được. Vậy thôi.
Thỉnh thoảng, như để bù lại, cuộc sống mang đến những buổi sáng thật bình yên.
Ở đâu đó có nụ cười rất chân thành, đủ để kẻ phiêu bạt cả nửa đời người phải chùn chân.
Ở đâu đó có ánh mắt thật hiền, có đôi tay thật ấm, đủ để những rạn nứt trong lòng lành trở lại.
Có người chùn chân trước những thị phi. Có người chùn chân trước những chân thành.
Cũng là một lần chùn chân.
Vô Thường
Núi ngày cũ.
Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật!